[You must be registered and logged in to see this image.]
Một buổi sáng, bạn đến lớp với bộ mặt chù ụ vì bị mẹ mắng oan. Tên con trai ngồi cạnh không những không “biết điều” im lặng mà còn chọc ngoáy cho bạn tức không chịu nổi mới thôi.
Hắn vừa viết bài vừa hích tay bạn. Hắn nhịp chân rung bàn khi bạn gom sách vở vào một góc nhỏ xíu. Hắn “chôm” luôn cục gôm khi bạn kiên nhẫn chịu trận bàn ghế “lắc lư”. Cho đến khi chuông báo ra chơi, khi bạn không chịu nổi nữa và tức tối hét vào mặt hắn “Đồ khùng!”. Hắn cười toe “Hung dữ vậy mới giống bà thường ngày!” rồi tình nguyện giơ lên cái bóp viết: “Nè, muốn đánh thì đánh đi!”. Trông mặt hắn như một đứa con nít.
Bạn cười phì.
Một ngày xấu trời, bạn thua cuộc trong một cuộc thi. Thấy đôi tay bạn trống không không giải thưởng, nhìn mặt bạn ủ rũ thất vọng và không nghe bạn tíu tít như mọi khi, ba chỉ im lặng. Suốt đường về, ba thường xuyên chỉnh kính chiếu hậu để nhìn bạn đang ngồi phía sau. Bạn xấu hổ quay ngang nhìn nhà cửa cây cỏ. Ba vẫn cứ chỉnh kính chiếu hậu và cười nói vu vơ “Hên là ngày xưa gặp nhau lần đầu, mặt mẹ không giống con bây giờ. Nếu giống vầy chắc ba không có ‘đổ’...”
Bạn tủm tỉm cười. Chẳng biết ba học đâu cái từ “đổ” của teen.
Một chiều, bạn buồn vơ vẩn linh tinh. Bạn gõ loăng quăng mấy dòng cô đơn trên blog 360, tự nhủ sẽ chẳng ai đọc được vì bạn bè đã chuyển nhà sang Facebook hết rồi. Nhưng 5 phút sau xuất hiện comment: “Mày ở đó đợi đi nhé, tao qua chở mày đi trà sữa! Nhớ mặc áo màu hồng cho thành ‘áo đôi’ với tao!”...
Bạn cắm điện lúi húi ủi đồ. Bạn mỉm cười nhìn mình trong gương với chiếc áo hồng quà sinh nhật năm ngoái.
Nhiều người vẫn nói cười khi buồn là nụ cười giả tạo. Nhưng có những khi rất buồn mà bạn vẫn cười-thật-sự phải không, khi những người thân xung quanh bạn dùng chính yêu thương của họ để làm cho bạn cười. Dù cách thức của họ không giống nhau, dù cách thể hiện của họ ngốc xít, hài hước hay cực kì tâm lý…thì chúng vẫn khiến bạn cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc đến từ những điều giản dị, và phải chăng chúng ta vẫn có thể hạnh phúc ngay cả trong lúc buồn? Bởi điều giản dị không bao giờ quá khó để tìm kiếm, mà nó ở ngay đây thôi, rất gần, trong yêu thương…
Vì nụ cười của bạn có thể mang lại hạnh phúc cho một ai đó, và vì luôn có ai đó mong nhìn thấy bạn cười, nên bạn hãy cười thật tươi, nhé!
:lol!: :lol!: :lol!: :lol!: :lol!: :lol!: :lol!:
Một buổi sáng, bạn đến lớp với bộ mặt chù ụ vì bị mẹ mắng oan. Tên con trai ngồi cạnh không những không “biết điều” im lặng mà còn chọc ngoáy cho bạn tức không chịu nổi mới thôi.
Hắn vừa viết bài vừa hích tay bạn. Hắn nhịp chân rung bàn khi bạn gom sách vở vào một góc nhỏ xíu. Hắn “chôm” luôn cục gôm khi bạn kiên nhẫn chịu trận bàn ghế “lắc lư”. Cho đến khi chuông báo ra chơi, khi bạn không chịu nổi nữa và tức tối hét vào mặt hắn “Đồ khùng!”. Hắn cười toe “Hung dữ vậy mới giống bà thường ngày!” rồi tình nguyện giơ lên cái bóp viết: “Nè, muốn đánh thì đánh đi!”. Trông mặt hắn như một đứa con nít.
Bạn cười phì.
Một ngày xấu trời, bạn thua cuộc trong một cuộc thi. Thấy đôi tay bạn trống không không giải thưởng, nhìn mặt bạn ủ rũ thất vọng và không nghe bạn tíu tít như mọi khi, ba chỉ im lặng. Suốt đường về, ba thường xuyên chỉnh kính chiếu hậu để nhìn bạn đang ngồi phía sau. Bạn xấu hổ quay ngang nhìn nhà cửa cây cỏ. Ba vẫn cứ chỉnh kính chiếu hậu và cười nói vu vơ “Hên là ngày xưa gặp nhau lần đầu, mặt mẹ không giống con bây giờ. Nếu giống vầy chắc ba không có ‘đổ’...”
Bạn tủm tỉm cười. Chẳng biết ba học đâu cái từ “đổ” của teen.
Một chiều, bạn buồn vơ vẩn linh tinh. Bạn gõ loăng quăng mấy dòng cô đơn trên blog 360, tự nhủ sẽ chẳng ai đọc được vì bạn bè đã chuyển nhà sang Facebook hết rồi. Nhưng 5 phút sau xuất hiện comment: “Mày ở đó đợi đi nhé, tao qua chở mày đi trà sữa! Nhớ mặc áo màu hồng cho thành ‘áo đôi’ với tao!”...
Bạn cắm điện lúi húi ủi đồ. Bạn mỉm cười nhìn mình trong gương với chiếc áo hồng quà sinh nhật năm ngoái.
Nhiều người vẫn nói cười khi buồn là nụ cười giả tạo. Nhưng có những khi rất buồn mà bạn vẫn cười-thật-sự phải không, khi những người thân xung quanh bạn dùng chính yêu thương của họ để làm cho bạn cười. Dù cách thức của họ không giống nhau, dù cách thể hiện của họ ngốc xít, hài hước hay cực kì tâm lý…thì chúng vẫn khiến bạn cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc đến từ những điều giản dị, và phải chăng chúng ta vẫn có thể hạnh phúc ngay cả trong lúc buồn? Bởi điều giản dị không bao giờ quá khó để tìm kiếm, mà nó ở ngay đây thôi, rất gần, trong yêu thương…
Vì nụ cười của bạn có thể mang lại hạnh phúc cho một ai đó, và vì luôn có ai đó mong nhìn thấy bạn cười, nên bạn hãy cười thật tươi, nhé!
:lol!: :lol!: :lol!: :lol!: :lol!: :lol!: :lol!: